Chê vợ quê mùa nên cho ở căn nhà xập xệ, còn bồ xinh đẹp lại mua biệt thự tiền tỷ, nhưng 3 năm sau gặp lại...
Anh ăn miếng này đi. Em no rồi. Anh phải ăn thì mới có sức để đi làm chứ.

Bữa cơm đạm bạc của hai vợ chồng chị chỉ có đĩa rau luộc, bát cà ghém và vài ba miếng thịt nạc. Nhìn chồng ăn uống kham khổ mà chị rớt nước mắt vì thương anh.
Thời điểm đó cách đây 10 năm, anh chị lấy nhau với hai bàn tay trắng. Anh mới học xong và đi theo làm quản lý công trình. Hàng ngày, anh phải dãi nắng dầm mưa từ sáng tới tối đến nỗi người đen sạm. Công việc vất vả là thế nhưng đồng lương của anh cũng chẳng đủ để chi tiêu. Hai anh chị phải sống kham khổ trong căn phòng trọ chưa đầy 15 mét vuông.
Nhưng với sự nỗ lực, phấn đấu của mình, chỉ 2 năm sau anh đã có thể thuê được một căn chung cư rộng rãi để chị thoải mái mà sinh con cho anh. Ai cũng nói anh là người đàn ông hay lam hay làm, biết lo toan cho gia đình.
Thêm 8 năm nữa, anh đã có thể mua cho chị một căn nhà riêng làm chỗ chui ra chui vào chứ không cần phải đi thuê trọ. Biết được các mối làm ăn và mánh lới, anh thành lập công ty riêng, là chủ thầu và đứng ra nhận các công trình. Nhờ thế mà công việc của anh ăn nên làm ra, thăng tiến như diều gặp gió.
Có tiền, anh thành ông chủ lớn. Mặc dù đã gần 40 tuổi nhưng trông anh ngày càng phong độ. Còn chị thì ngược lại, sau khi sinh cho anh hai cậu con trai, cơ thể nuột nà và nhan sắc thời xưa đã bị tàn phá nặng nề. Vòng eo con kiến, dáng người thắt đáy lưng ong của chị đã được thay bởi một rổ bụng mỡ làu nhàu đầy những vết rạn.
Rồi cũng giống như bao người đàn ông tham vàng bỏ ngãi khác, anh có bồ. Cô ta có đôi chân dài và xinh đẹp hơn chị. Các bữa tiệc hay buổi kí hợp đồng với khách hàng anh luôn dẫn cô ta đi cùng. Có nhiều người không hiểu còn cứ nghĩ đây mới là vợ của anh.
Khi chị biết chuyện, chị đã khóc nhưng câu trả lời chị nhận được từ anh thật quá phũ phàng:
- Em cứ xinh đẹp như cô ấy đi, anh sẽ không cặp bồ nữa.
Chị khổ tâm lắm. Vợ chồng gắn bó với nhau từ thời khó khăn vậy mà có tí tiền vào anh lại thay đổi, coi mẹ con chị như người thừa. Nhìn 2 đứa con cứ quấn lấy bố mà lòng chị đau như cắt. Chị không nỡ để con phải xa bố và sống trong sự thiếu thốn tình cảm gia đình.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, anh ngang nhiên dọn ra ở với cô bồ trong căn biệt thự anh mới mua, thi thoảng về ném cho mẹ con chị ít tiền.
3 tháng sau, chị đau đớn nhìn vào tờ đơn ly hôn được anh đưa trước mặt. Trước khi anh đi không quên ném lại cho chị một câu lạnh lùng:
- Cái nhà này tôi đã bán cho người khác rồi. Mẹ con cô dọn về căn nhà cũ cấp 4 kia đi. Tôi sẽ sang tên cái nhà đó cho cô. Tất cả tài sản đều do một mình tôi làm ra nên lúc nào con lớn tôi sẽ có trách nhiệm.
Thấm thoắt đã 3 năm trôi qua, từ khi ly hôn chị, công việc của anh xuống dốc hẳn bởi không có người quản lý chi tiêu và giữ tiền như trước nữa. Cô bồ mà anh mới lấy về làm vợ chỉ giỏi ăn chơi, mua sắm, nghĩ cách tiêu tiền chứ chẳng được nước non gì. Từ yêu thương bồ, anh chuyển sang kɦїếp sợ mỗi khi phải nhìn thấy hàng tá các loại hóa đơn cô ta mang về rồi chìa tay xin tiền.
Dạo gần đây bất động sản xuống dốc nên anh rất khó khăn để tìm kiếm các công trình. Hàng ngày, anh vò đầu bứt tai để mong vớt vát được một hợp đồng dù là nhỏ cũng được để kiếm chút ít mà khó quá.
Sáng đó, anh vừa mới tới văn phòng thì cậu trợ lý liền chạy vào hớn hở:
- Sếp ơi, em mới kiếm được vụ này béo bở lắm. Có một chị hiện là chủ của chuỗi nhà hàng lớn đang rất phát triển trong Sài Gòn. Giờ chị ấy muốn mở rộng hệ thống ra Hà Nội nên có liên lạc với công ty mình. Sáng nay, chị đó hẹn mình tới để bàn công việc cụ thể, yêu cầu duy nhất là phải hoàn thành công trình trước tháng 12, tiền bạc không thành vấn đề.
- Ôi thế hả? Vụ này mà ok thì tôi tăng lương cho nhé. – Anh vỗ vai cậu nhân viên cười như bắt được vàng.
Ngay lập tức, anh và cậu nhân viên lên xe tới thẳng chỗ đã hẹn trước với khách hàng. Vừa bước vào bên trong anh sững sờ khi người phụ nữ đang đứng trước mặt mình là chị.
Bao nhiêu câu hỏi bủa vây trong đầu, anh không hiểu tại sao từ một người phụ nữ quê mùa, chị lại có thể thành bà chủ như thế. Và chị vào Sài Gòn lập nghiệp từ khi nào.
Nhìn thấy anh, trong mắt chị cũng có chút ngạc nhiên nhưng đúng 5 giây sau chị liền cúi xuống nhìn chằm chằm vào laptop để làm việc tiếp, giọng lạnh lùng vang lên:
- Xin lỗi, vụ làm ăn này e rằng không thể tiếp tục rồi. Tôi không muốn hợp tác với một người giả tạo, lật lọng và không giữ chữ tín.
Anh ngẩn người, mặt tái đi. Giây phút ấy anh tin, luật nhân quả là có thật.
Nguồn https://www.xaluanvn.com/modules.php?name=News&file=article&sid=2807216